SaiGonNhoWeekly
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ

Go down

Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ  Empty Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ

Post by Admin Wed Feb 15, 2017 9:28 am

LTS: Trang Chiến Hữu, do nhà báo Nguyên Huy phụ trách, là nơi sưu tầm những bài viết, sáng tác, thơ  và tùy bút ghi lại  kỷ niệm đầy ắp thương nhớ, một thời oanh liệt của các cựu chiến hữu thân thương trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Những mong sẽ được đón nhận ý kiến và bài vở của quý chiến hữu.

Bài “Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ” của tác giả Phạm Phong Dinh dưới đây, hân mạnh “mở hàng” cho sân chơi mới của chúng ta.

Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ
Phạm Phong Dinh

( Ðể nhớ lại những ngày đầu hè đỏ lửa, 1972 )

Người lính Mỹ to lớn kềnh càng và nặng như một khối đá, Vinh cố hết sức nắm sợi dây ba chạc trên vai của anh ta kéo đi, mà cái thân xác máu me ấy vẫn chỉ cứ có thể nhích đi từng phân một. Vinh nằm ngửa thở hổn hển, luồng hơi từ cổ họng chàng ào ạt tuôn ra ngoài không khí, lục cục như tiếng người ta kéo ống bể lò rèn. Chàng không được phép để thứ âm thanh chết người này vang vọng đến trên cánh đồng cát trắng hoang dã ngoài kia, nhưng chàng không thể kềm nén những tiếng thở lớn. Vì chàng đã kiệt sức, những giọt năng lực cuối cùng đã lụn tàn dần trong từng sớ thịt của mình. Nhưng dẫu cho thế nào, thì Vinh cũng phải kéo “thằng Mỹ” càng xa “tụi nó” càng tốt. Khổ nỗi, chàng phải kéo trong tư thế nằm, chứ nếu chàng khơi khơi cõng anh chàng Mỹ chạy, chắc chắn cả hai sẽ ăn… kẹo của địch liền. Chỉ mới có một khoảnh khắc không lâu từ hồi giữa trưa, khi nghe lệnh ông đại bàng chỉ huy bảo… chạy, gã Ðại Úy Mỹ phóng ra cái vèo, nhanh như một con beo rừng, Vinh nghĩ rằng cái thân xác to như một con gấu của hắn có thể làm cái… khiên che tối ưu, nên chàng phóng ra bám theo hắn bén gót. Dù đang trong cơn hối hả, Vinh vẫn có thể cảm biết được nhiều tiếng chân chạy thình thịch phía sau chàng. Như vậy, đến phiên Vinh làm cái mộc che cho một người lính nào đó ngay bên lưng.

Từ căn hầm ngầm trong Chi Khu Mai Lĩnh muốn thoát ra khỏi vòng rào Chi Khu, Vinh phải phóng cật lực như một lực sĩ chạy một trăm thước ngang qua cột cờ, trên một khoảng sân trống, mà bất cứ một pháo thủ rất tồi nào của địch cũng có thể nhểu đạn xuống, không trúng chỗ này thì cũng trúng chỗ kia. Mọi người đều được lệnh phải chạy như điên, hoặc là sẽ không bao giờ ra khỏi Chi Khu Mai Lĩnh, vì ba bên bốn phía đã bị địch vây kín, với đủ loại súng đã chõ vào, cứ thấy thấp bóng áo lính là phơ không thương tiếc. Hồi sáng, bọn chàng đã thử phóng ra một lần, nhưng phải dội ngược trở vô, vì dàn nhạc của địch chơi rất… khá. Hai bên kềm giữ nhau từng tấc đất một. Bên trong chẳng thể xông ra, mà bên ngoài cũng khó có thể tấn vào. Nấn ná mãi đến trưa, đại bàng quyết định : từ đấy đến tối mà không ra khỏi Mai Lĩnh, là coi như tàn đời, khỏi có mặc áo lính nữa đi, mà là áo quan, hay ít nhất cũng áo… tù. Anh chàng Ðại Úy Mỹ làm gương trước, chẳng gì cũng là cố vấn, quan trên trông xuống quân ta trông vào, chẳng lẽ thua kém những người lính mà hắn cố vấn sao. Nên chi hắn phóng ra như vũ bão, với một quyết tâm thà chết giữa sân Chi Khu, hay trên đường bôn tẩu, chứ để tụi nó tóm được trong hầm rồi kéo ra cột cờ tặng cho mấy phát thì bể mặt anh hùng quá. Không biết nhờ phép mầu nhiệm nào mà đoàn người trong Mai Lĩnh chạy ra khỏi vòng rào Chi Khu dưới những cơn mưa đạn nóng đỏ rát mặt từ mọi phía trút vào. Những dãy mái tôn ầm ầm tiếng đổ vỡ điếc óc, từng cột lửa nhoáng lên chóa mắt, đạn bắn và miểng bay sàn sạt trên đầu, bụi đất cuốn lên mù mịt như một cõi hỏa ngục có thật. Trong những ngày đầu hè ở vùng đất tội nghiệp này, cả một khoảng không gian bao la bát ngát hừng hực cơn nhiệt nóng của những luồng gió Lào cuốn sang từ phía Tây, đến cát đá cũng oằn oại than van. Nóng kinh khủng đến đỗi đá cũng phải đổ mồ hôi, nên con sông chảy qua thành phố Quảng Trị đã mang tên Thạch Hãn, là Con Sông Ðá Ðổ Mồ Hôi.

Vinh đang cắm đầu cắm cổ chạy theo anh chàng Mỹ, thì bỗng dưng chàng nghe hắn thét lên một tiếng đau đớn và ngã lăn ra. Cái thân xác to lớn của người lính Mỹ lăn lông lốc từ trên chóp đụn cát xuống. Chân đồi lác đác những bụi cây thấp phủ đầy bụi xám, ggười lính Mỹ rơi đúng vào một cái bụi cây, nhưng cái trớn lăn quá nhanh và sức nặng của hắn đã nghiến lên, càn qua bụi cây, rồi tiếp tục lăn xuống, cho đến khi đầu hắn tông vào một gốc cây thùy dương. Trong lúc đó thì vì bất ngờ, nên Vinh cũng trượt xuống đồi cát thê thảm không thua gì “thằng Mỹ”, nhưng được cái còn chủ động tất cả các giác quan, nên dù khá là khó khăn, chàng vẫn hãm được đà lăn. Vinh hối hả bò tới bên người lính Mỹ. Thắng chợt từ phía sau chạy tới lo lắng hỏi:

– Vinh, mày cần giúp gì không?

Vinh ngước lên cảm động nhìn khuôn mặt đen nhẽm của bạn. À, mày cũng thoát được như tao. Vinh khoát tay:

– Mày kêu mấy thằng đem cáng, rồi mày gom tụi lính tới đây, mình cùng di tản với nhau.

Thắng gật đầu chạy đi. Những chờ mãi, chỉ chừng năm mười phút thôi mà Vinh có cái cảm tưởng như là dài hàng thế kỷ. Thắng đã không trở lại, mấy người lính cứu thương cũng chẳng thấy đâu. Vinh nào biết rằng, Thắng, người bạn cùng khóa với chàng, cùng rủ rê chàng đi lính thứ dữ này, rồi làm phó cho chàng, vì chàng lên lon nhanh hơn nó, nhờ dũng cảm cũng có hay may mắn cũng không chừng, đã cùng với mấy người lính khiêng cáng để lại chút da thịt trong một cái hố lớn sau một tiếng nổ kinh hoàng. Tất cả chỉ còn có thế, nhưng Vinh nào đâu biết. Thắng, bạn chàng, và những người lính đã đớn đau biến mất vào cõi thinh không. Vinh đưa mắt nhìn người lính Mỹ nằm gục đầu bên gốc thùy dương. Vinh trông thấy một vầng máu đỏ bên đùi của anh ta, hắn chỉ bị thương chứ không chết, có lẽ cú va chạm quá mạnh đã làm hắn ngất đi. Chẳng lẽ bỏ “thằng Mỹ” nằm ở đây thì còn gì là tình nghĩa huynh đệ chi binh nữa, Vinh nghiến răng xốc hắn lên vai. Vinh không chắc là có thể cõng được anh chàng này đi xa, người Ðại Úy Mỹ nặng quá, dễ phải đến một tạ rưỡi gạo, mà con đường trước mặt dài thăm thẳm và dường như đến vô tận. Vinh mấy lần sụm xuống úp mặt trên mặt đất, miệng mồm, mắt và mũi chàng đầy nghẹt những cát, trong khi cái xác thân của người lính Mỹ nằm phủ trên lưng chàng, hơi thở của hắn phà lên cổ chàng. Vinh mừng thầm trong lòng. “Thằng Mỹ” còn sống. Vinh phun cát phèo phèo, cát lạo xạo giữa hai hàm răng, lưỡi chát đắng. Chạy và té, Vinh mơ màng vác người bạn Mỹ đi mãi, đi mãi như trong cơn mộng du, cho đến khi chàng nghe dậy trên cánh đồng tiếng xích sắt và loáng thoáng nhìn thấy những chiếc áo màu rêu mốc, với những chiếc nón cối xanh ken đặc trên màu cát trắng, như những đàn kiến hung hãn. Tiếng đạn nổ rền ngoài phía quốc lộ, lóc bóc, cạch cạch, đùng đùng và tiếng ùng oàng của pháo. Hai bên vẫn tiếp tục giao tranh. Một bên di tản và một bên truy đuổi, trong khi Vinh như một con chim lạc bầy. Chàng ngơ ngác và ưu phiền nhận biết rằng, chỉ mỗi chiếc áo lính khác màu của mình và anh chàng Mỹ đang ở giữa những sắc áo tương phản của “tụi nó”. Từ phía cuối mắt, Vinh dường như trông thấy một khối sẫm nổi lên trên màu xanh trong của không gian, chàng ngã xuống giữa những đụn cát để tránh sự quan sát của địch và kéo người lính Mỹ về phía đó. Không biết chàng đã chạy được bao lâu và bao xa, nhưng những tia nắng cuối cùng của một ngày đã chỉ còn là một thứ ánh sáng hồng hừng lên phía sau đỉnh những đồi cát. Vinh hổn hển nằm sấp, vừa trườn vừa kéo người lính Mỹ nhích dần từng phân một về phía cái khối đen. Nó là cái chỗ duy nhất mà chàng và người lính Mỹ có thể trú ẩn trong đó giữa cơn binh lửa. Ðến một lúc, Vinh cố ngước mắt lên nhìn, trước khi chàng không còn nhận ra được nó trong bóng đêm. Vinh bỗng kêu lên trong lòng, không biết là mừng rỡ hay buồn phiền. Nhà Thờ Ðức Mẹ La Vang đây mà. Nhưng ngôi thánh đường không còn là cái nhà thờ lúc chàng cùng đơn vị hành quân qua đây mấy ngày trước nữa.

Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ  Phamph10
Hình: Internet

Chỉ mới có mấy ngày dâu bể mà ngôi vương cung thánh đường đẹp đẽ, cổ kính và trang nghiêm đến thế kia gần như đã trở thành một đống gạch vụn, chỉ còn lại cái mái trơ vơ, kèo cột nổ tan hoang và cháy đen làm thành những lổ hổng rộng thênh thang nhìn lên bầu trời xanh trong. Những bức tường đã bị đạn pháo đốn ngã gục nham nhở, gạch đá ngỗn ngang chắn lối. Vất vả lắm Vinh mới kéo người lính bạn vào được bên trong ngôi thánh đường. Chút ánh sáng của buổi chiều còn vương vấn bên kia bức tường thấp cho chàng thấy cảnh tượng đổ nát tang thương bên trong. Vinh rên lên trong lòng. Mấy ngày trước, chàng còn vào đây cầu nguyện Ðức Mẹ Maria phù hộ cho chàng và lính của chàng được bình yên giữa cơn bão lửa đạn. Giờ đây những hàng ghế nguyện ấy đã gục gãy chỏng trơ nằm xơ xác giữa những khối đất và đá gạch, dồn thành một cái núi nhỏ chận bít mất lối đi ở giữa. Vinh cố nhóng lên nhìn về phía bệ thánh, trời ơi, Vinh kêu lên khe khẽ trong một trạng thái kinh dị tột độ. Tượng Ðức Mẹ La Vang vẫn còn đứng kia, hai tay giang rộng trong một cử chỉ bao dung che chở. Nhập nhoạng tối mà Vinh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt huyền nhiệm dịu dàng của ngài đang đăm đăm nhìn chàng. Vinh là người ngoại đạo, nhưng chàng tin có Chúa ngự trên cao. Toàn ngôi nhà thờ đã vỡ nát thành trăm nghìn mảnh, nhưng mà phép nhiệm mầu nào đã bảo vệ toàn vẹn bức tượng Ðức Mẹ Maria. Một ít vết lổ chổ trên thân Tượng Ðức Mẹ, nhưng khuôn mặt ánh màu hồng nhạt của ngài vẫn lành lặn một cách kỳ diệu. Người nghệ sĩ nào đã tạc bức tượng này, chắc là trong một phút giây thiêng liêng nào đó đã tạo nên thành đôi mắt huyễn hoặc thánh thiêng của Ðức Mẹ, nên cho dù Vinh xê dịch ở vị trí nào, đôi mắt từ mẫu cao cả của bà cũng dõi nhìn theo chàng chăm chú, làm chàng rùng mình ớn lạnh.

Vinh kéo người bạn Mỹ nằm giữa cái chân bệ tượng và một mảnh tường phía sau còn sót lại. Chỗ nằm này thật kín đáo, vì nó được đống cây gỗ, gạch đá che khuất, không ai có thể nhìn thấy, chỉ trừ khi họ lục soát từng phân vuông một thì không kể. Ðêm đã dần xuống, bên ngoài tối như mực. Vinh nghĩ, tốt hơn hết chàng nằm dưỡng sức ở đây chờ sáng, nhân đó coi lại vết thương của anh chàng Mỹ. Chạy và cõng hắn mấy tiếng đồng hồ, Vinh chẳng biết hắn còn sống hay đã chết nữa. Nếu hắn còn sống thì tốt. Nếu hắn chết thì hóa ra công dã tràng, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì. Ðột nhiên “thằng Mỹ” cựa mình rên lên. Vinh đang loay hoay cởi chiếc ba lô tìm cái đèn pin để rọi khám hắn, chàng giật mình quay sang đặt tay lên vai bạn bóp nhẹ:

– William, mày không sao chứ hả…

Vinh rọi đèn lên thân thể người lính, ánh đèn chậm chạp rà xuống, để chàng trông thấy chỗ bắp đùi của hắn đẫm đầy máu. Thằng Mỹ khỏe thật, chạy nửa ngày trời máu ra nhiều mà nó không… chết. William đôi mắt bị chóa dưới ánh đèn pin, anh chàng hấp háy mi thều thào:

– Anh là ai?

– Tôi là Vinh đây….

Chút vốn liếng hồi còn học Hội Việt Mỹ Sài Gòn đã giúp chàng rất nhiều trong những lúc trò chuyện với lính Mỹ, nên bọn cố vấn cũng khoái tán láo với chàng. Nhân đó Vinh có cơ hội thực tập tiếng Mỹ khá là trời ơi đất hỡi của chàng, nhưng dù sao thì bọn nó cũng hiểu, vì chàng cộng thêm chân tay vào, gọi là phụ đề Việt ngữ. William nhận ra Vinh, mắt hắn ánh vẻ mừng rỡ:

– Chúa ơi, thì ra là Vinh. Trung Úy Vinh cứu tôi phải không?

Bàn tay to tướng của hắn sờ soạng tìm nắm lấy bàn tay người bạn Việt Nam bóp mạnh thay cho nghìn lời cảm ơn, đôi mắt hắn ứa mấy giọt lệ chảy xuống đôi má phớt lông tơ vàng:

– Vinh… tôi không chết phải không. Vinh, vợ con tôi, cha mẹ tôi…
Vinh thân mật vỗ vai bạn:

– Ðại Úy đừng nói nhiều, tụi Charlie nó nghe được là hết vợ con lẫn cha mẹ, nằm yên để tôi băng vết thương.

Lời Trần Tình Trong Lửa Đỏ  Phamph11
Hinh: Internet

Vinh rút cuộn băng cá nhân trong ba lô, chàng rọi đèn xem xét vết thương. Thật may mắn, đạn đi xuyên qua phần mềm, nhưng vì đầu của William va vào gốc cây dương nên hắn mới bất tỉnh lâu thế kia. Trong lúc chàng hí hoáy băng bó, bỗng William rên lên một tiếng đau đớn, làm Vinh ngẫng đầu lên hỏi:

– Mày đau hả?

– Không!

– Nhưng tao mới vừa nghe mày kêu mà?

– Tao đâu có kêu cái hell gì đâu.

(Còn tiếp)

Admin
Admin

Posts : 49
Join date : 2017-02-14

https://sgnnews.board-directory.net

Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum